All through my fourth year of school, thinking haphazardly
about my art, I always had peculiar dreams each night...of figurines, neither
people nor angels, but an amalgam of both.
I started drawing these portraits from my dreams –
self-portraits, portraits of others around me, strangers’ portraits, and
portraits both dressed and nude. All entered my canvas space.
But the transformation was not without challenges.
How do I transfer these three-dimensional impressions from my dreams into two-dimensional images on canvas?
But the transformation was not without challenges.
How do I transfer these three-dimensional impressions from my dreams into two-dimensional images on canvas?
How do I describe all of those odd portraits of
dreaming with the stroke of my brush?
How do I share these odd, fleeting visions with audiences,
allowing others to share my feelings yet reflect on them in their own ways?
How to... endless questions, beginning with “how,"
persisted to occupy my mind. I just silently drew and silently composed. The
more I drew the more I grew to love my "Portraits of Dreaming.”
And I brought all the blurriness, the fog, the surrealism
of dreaming, in harmony with various nude women- letting them fly, letting them
melt, releasing them in my own style.
Khoảng giữa năm thứ 4 đại học , vì hay suy nghĩ lung tung về các tác phẩm của bản thân, tôi hay có những giấc mơ ngồ ngộ,không đêm nào không nằm mơ, người không ra người tiên không ra tiên, cứ nhập nhòe vào nhau. Vì thế tôi bắt đầu vẽ những chân dung trong giấc mơ của mình. Chân dung tôi, chân dung những người xung quanh tôi, chân dung những người xa lạ , khỏa thân hay không khỏa thân cũng đều được tôi đem vào tác phẩm của mình.
Nhưng ....
Làm sao có thể chuyển tải những mờ ảo của giấc mơ từ không gian 3 chiều lên mặt tranh 2 chiều ?
Làm sao có thể diễn tả những chân dung mộng mị kì quặc một cách hội họa nhất ?
Làm sao nêu lên những ý tưởng của mình cho người xem một cách rõ nhất, để người xem có thể tiếp nối mạch cảm xúc và ngẫm nghĩ thêm ?
Làm sao thế này ...Làm sao thế kia ...? Hàng ngàn cái : Làm sao...?" cứ lởn vờn trong đầu . Tôi cứ âm thầm vẽ , cứ âm thầm sáng tác. Càng vẽ tôi càng yêu những"Chân dung mộng mị" của mình.
Tôi đưa những mờ ảo, những suơng khói không thực của mộng mị hòa cùng các phụ nữ khỏa thân , để họ đuợc bay lên, đuợc tan ra, và đuợc tung hoành theo kiểu của riêng tôi.
tranh đẹp
ReplyDelete